Dữ Quân Duyến – Chương 09

e2a410f087f97efa1a4a39acbd6db62b1de4cef42bfce-Egy3tv_fw658

 

Chương 9:  Rửa nhục

Bá bá bá, cánh rừng sau núi truyền ra âm thanh luyện kiếm.

Tiểu Hồ lau mồ hôi, thời tiết lập hạ trở nên mỗi ngày một nóng làm cho việc luyện kiếm cũng trở thành một sự dày vò, thế nhưng Tiểu Hồ không ngại cái nóng oi bức nhanh chóng bày ra tư thế bắt đầu luyện kiếm. Nghĩ đến sáng nay sư phụ rất hài lòng mà khen ngợi, người nói trình độ kiếm pháp của mình có tiến bộ rất lớn, khiến cho Tiểu Hồ phấn khích đến mức nội tâm nở đầy hoa.

Người và cảnh tốt đẹp đến thế nào chung quy cũng một số việc sát phong cảnh tồn tại ở khắp nơi, tỉ như lúc này.

“Yêu quái cũng học theo con người nghịch kiếm. Đúng là kỳ quái.”

Tiểu Hồ thu thế, quay ngoắt nhìn về thanh âm chỗ, là một đệ tử trẻ tuổi của Trường Vân áo mũ chỉnh tề, bộ dáng thật là nhìn quen mắt. Soàn soạt đem người trước mắt lục tìm trong trí nhớ, cho dù đốt thành tro cũng có thể nhận ra hắn.

“Còn tưởng là ai, hóa ra là bại tướng dưới tay sư phụ ta.”

Đề cập đến chuyện cũ không thể quên, Thiên Tiêu chính là đệ tử năm đó của Nguyên Phong sắc mặt trong phút chốc thay đổi. Hắn định đi loanh quanh một chút, cư nhiên lại gặp con tiểu yêu năm đó đấu với mình, tính tình vốn thù dai hắn lập tức đi lại chỗ Tiểu Hồ châm chọc khiêu khích.

“Lúc trước đạo pháp của ta vẫn chưa đủ, hôm nay ta quay lại, chính là làm cho Thanh Huyền cũng phải nếm qua tư vị bại trận.”

Tiểu Hồ giận dữ đột nhiên nhún người xông lên, điều hắn không nhịn được nhất chính là có người dám ăn nói lỗ mãng về sư phụ của hắn, nên biết rằng mục tiêu để hắn nỗ lực như vậy là để có thể bảo vệ cho sư phụ.

“Phi, thứ hèn nhát như ngươi ngay cả xách giày cho sư phụ ta cũng không xứng!”

Thiên Tiêu nghe xong lửa giận xộc thẳng lên não, cư nhiên hắn lại để một con yêu quái nhỏ nhoi xem thường, hắn rất nhanh niệm một đạo chú pháp, đạo bạch quang sáng lên trong lòng bàn tay, một thanh bảo kiếm bỗng chốc xuất hiện, nhanh chóng phóng về phía Tiểu Hồ.

Tiểu Hồ xoay người như chớp tránh đường kiếm. Thiên Tiêu không cam lòng để cho Tiểu Hồ dễ dàng tránh thoát một kiếm như thế, sau một hồi Chú Pháp linh lực kiếm trong tay bộc phát, một lần nữa hướng Tiểu Hồ đâm tới.

Tiểu Hồ “Xùy” một tiếng, nắm chắc thiết kiếm trong tay, dùng mấy chiêu kiếm tầm thường  cũng có thể thắng ngươi, tuyệt không cho sư phụ mất mặt.

Bạch quang cùng lá rụng trong rừng cây giao thoa bay tán loạn, thân ảnh hai người thay đổi trong nháy mắt.

Người sáng suốt chỉ cần liếc liền có thể nhìn ra Tiểu Hồ chiếm thế thượng phong, mỗi một kiếm của Thiên Tiêu đều như sấm gầm chớp giật nhưng ngược lại không thể đánh đến góc chết phòng thủ của Tiểu Hồ , mỗi môt chiêu thứcTiểu Hồ đều nhẹ nhàng tránh được mấy chiêu thức “loạn chém lung tung” của Thiên Tiêu, rất nhanh sau đó lại quay người phản kích, khiến cho Thiên Tiêu chật vật không chịu nổi. Mấy năm qua, hắn siêng năng luyện tập dưới sự dẫn dắt cùng chỉ bảo của Thanh Huyền, Tiểu Hồ hôm nay đã rất khác khi xưa rồi.

Tiểu Hồ ngưng thần nín hơi dừng kiếm thế, một bên chế trụ Thiên Tiêu, một bên lại mãnh liệt dùng lực khiến Thiên Tiêu ngã bay hai trượng về sau .

” Ngươi…” Thiên Tiêu ho khan, hắn ta kích động đến mức dường như nói không ra lời.

“Như thế nào, tư vị thảm bại cũng không tệ lắm phải không?”

“Hừ.. không hổ là loại bại hoại Thanh Huyền giáo dục đồ đệ, người không ra người, thô bỉ không chịu nổi.”

Tiểu Hồ một kiếm kề sát cạnh cần cổ Thiên Tiêu: “Nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng ta sẽ không khách khí!”

“Hạ thủ lưu tình.”

Thiên Tiêu vừa định mở miệng mắng to liền bị một giọng nói chặn lại.

Lại là môt Trường Vân đệ tử rất nhanh chạy tới bên cạnh Tiểu Hồ ôm quyền thở dài.

“Sư đệ đã đắc tội nhiều, mong được tha thứ.”

Tiểu Hồ dò xét hắn.

“Ta là sư huynh Thiên Tiêu, Thiên Li.”

“Ta nhớ ra rồi, chính là hai người các ngươi bày trận đem ta vây ở bên trong! hừ..”

Thiên Li lại thở dài, “Sự việc năm đó đúng là sai lầm ta cùng sư đệ, chúng ta cũng từng được lợi nhiều từ Thanh Huyền sư thúc, hôm nay lại một lần nữa mạo phạm sư đệ, hyunh đệ ta cùng nhau tạ tội, mong sư đệ rộng lòng tha thứ.”

Tiểu Hồ thu hồi kiếm, “Nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta sẽ không so đo nữa. Trở về giáo huấn lại sư đệ ngươi, không cho phép hắn ta sau lưng nói năng vô phép về sư phụ ta.”

“Đa tạ. Ta sẽ ghi lòng tạc dạ.”

Dứt lời Thiên Li liền nâng Thiên Tiêu dậy, mang Thiên Tiêu rởi khỏi nơi này, hắn ta vẫn còn bất mãn lầm bầm, vẻ mặt không phục, “Sư huynh, hyunh có ý gì, hyunh cái gì cũng đều không thấy, dựa vào đâu lại nói là đệ sai…”

“Câm miệng.”

“Sư huynh thả đệ ra, đệ phải so cao thấp với hắn.”

Thiên Li dứt khoát phong bế á huyệt Thiên Tiêu, miễn cho họa từ miệng sư đệ hắn mà ra. Ban nãy tên tiểu yêu kia chỉ mới dùng đạo pháp mà thôi chưa hề dùng đến kỹ pháp của bản thân, nếu như hắn ta có ý muốn phân cao thấp, chỉ e rằng sư đệ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn ta.

Tiểu Hồ liếc mắt về phía Thiên Tiêu, ngay cả ta đánh cũng không lại còn muốn đả bại sư phụ quả không biết tự lượng sức mình. Sư phụ đạo pháp cao thâm, tính tình hết mực ôn hòa, hoàn mỹ như tiên nhân vậy.

Bất quá hôm nay vẫn còn có một thu hoạch lớn, hắn muốn gặp sư phụ để báo tin mừng ngay lập tức, rằng chính mình vừa thay người báo được mối thù năm đó.

Cho dù chỉ là trong tưởng tượng cũng đã khiến hắn kích động không thôi, Tiểu Hồ chạy vọt về tiểu trúc. Thanh Huyền sau khi biết không những không vui vẻ mà còn quở trách Tiểu Hồ một trận, nói với Tiểu Hồ sau này không được phép chạylung tung đi gây chuyện thị phi một lần nào nữa.

Tiểu Hồ biểu môi, chẳng những không được sư phụ ôm khen thưởng, ngược lại hắn phải gục đầu lắng nghe sư phụ giáo huấn hơn nửa canh giờ.

Thấy Tiểu Hồ thờ ơ với lời dạy của mình, Thanh Huyền không nhịn được nhíu mày, suy nghĩ phải làm sao để Tiểu Hồ hiểu ra nếu còn đi gây chuyện sau này có thể thực sự sẽ sinh ra phiền toái rất lớn.

Qủa thực, những lời dạy bảo của sư phụ Tiểu Hồ chẳng thèm để tâm đến, hắn phát hiện sư phụ khi thì nhíu mày, khi thì nâng trán, khi thì thở dài, bất luận là động tác đều rất đẹp mắt, Tiểu Hồ thầm quyết nếu sư phụ không cho hắn phần thưởng không bằng tự tay hắn đi lấy vậy.

Lời đang nói đột ngột dừng lại, Thanh Huyền kinh ngạc chậm rãi trừng lớn hai mắt: “Tiểu Hồ, ngươi đang làm cái gì??”

Tiểu Hồ đang vòng tay ra đằng sau, nghe được câu hỏi của Thanh Huyền, vừa cười vừa nói: “Hôm nay Tiểu Hồ dũng mãnh như thế, sư phụ không để cho Tiểu Hồ ôm, Tiểu Hồ đành phải chính mình tới lấy rồi.”

Tiểu Hồ tuy chỉ có mười lăm tuổi nhưng về thân hình cơ hồ có cao hơn Thanh Huyền, vai lưng cũng hơi rộng lớn hơn so với cậu, động tác hắn tựa như muốn đem Thanh Huyền khảm vào lồng ngực.

Thân thể Thanh Huyền bất chợt cứng ngắc, cảm giác vạn phần quái dị như dây leo quấn quanh trong lòng.

Cảm nhận được Thanh Huyền cả người cứng ngắc, Tiểu Hồ chậm rãi buông lỏng vòng tay: “Sư phó, làm sao vậy…”

Lưng Thanh Huyền ổn định lại tâm trạng: “Ta về phòng trước .”. Sau đó, quay người muốn bỏ chạy.

Tiểu Hồ nhnah nhẹn bắt lấy cánh tay Thanh Huyền đang hớt hải như gặp phải quỷ, có lẽ từ lâu hắn đã không còn kiềm nén hơn được nữa cũng có lẽ hành động của Thanh Huyền tựa như muốn cự tuyệt khiến cho tâm Tiểu Hồ dâng lên một nỗi sợ hãi, hắn không nhịn được mà nói ra miệng.

“Sư phụ, con, con, sư phụ, con đối với người…”

Lời nói ra khỏi miệng còn ngập ngừng chưa hết, Tiểu Hồ lo lắng phải nói ra như thế nào, nên biểu đạt như thế nào.

Ý thức được những gì Tiểu Hồ sắp sửa nói ra, Thanh Huyền có một chút sợ hãi, hắn cúi đầu, cánh tay đang bị Tiểu Hồ nắm chặt một mực giãy ra như muốn tránh né, miễn cưỡng ổn định lại thanh âm: “Có việc gì chốc nữa rồi nói.”

Nhìn bàn tay trống không, lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm của sư phụ, bàn tay Tiểu Hồ run rẩy nắm thành quyền, ánh mắt của hắn hiện lên nỗi mất mát, ai oán vô cùng.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, hoa rơi lả tả, Tiểu Hồ lại cảm thấy đất trời thực u ám ngột ngạt, hắn bị cự tuyệt rồi, bị sự phụ hắn một mực yêu thích cự tuyệt.

Tiểu Hồ xụ mặt, nhưng chỉ chốc lát sau lại dấy lên hi vọng, nhất định là hôm nay sư phụ đột ngột bỏ chạy nên vẫn chưa rõ suy nghĩ trong lòng hắn, lần sau để sư phụ không còn trốn tránh, hắn phải chân thành nghiêm túc hơn nữ yêu cầu sư phụ cũng ưa thích hắn, dù sao sư phụ hắn yêu thương hắn như vậy, chắc chắn sư phụ nhất định sẽ tiếp nhận.

Thanh Huyền trong phòng chặt chẽ ấn lên trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, ngồi ở bên giường thở dốc.

Có một đoạn rất dài cậu phát hiện Tiểu Hồ dùng ánh mắt nóng bỏng lẫn coi chừng cùng chờ mong rất kì lạ một mực nhìn cậu, cậu không đành lòng vạch trần, nhưng càng không có khả năng tiếp nhận, đứa trẻ đó là đồ nhi của cậu kia mà.

Thanh Huyền hi vọng Tiểu Hồ có thể tự mình hiểu được không muốn xa rời cùng yêu say đắm là hoàn toàn khác nhau, nói cho cùng đối với Tiểu Hồ một tay cậu nuôi lớn từ nhỏ mà nói với hắn bản thân cậu cũng là một người bạn thân thiết nhất, hắn hiện tại lại là thiếu niên ở thời kì dễ bị xúc động, cũng rất có khả năng đối với sư phụ không muốn xa rời lý giải thành yêu thích.

Thanh Huyền cười khổ một tiếng, năm đó khi bản thân yêu thích Nguyên Phong, phải chăng cũng bởi vì như thế.

Vuốt vuốt thái dương, con người tại sao phải có nhiều thứ tình cảm như vậy, từng vòng từng vòng một buộc chặt chính nội tâm của mình.

Thở dài ra một hơi, Thanh Huyền không nghĩ nữa chuyện đã qua từ lâu, cậu quyết định nếu Tiểu Hồ không đề cập tới thì thôi, nếu nhắc lại vẫn là cùng hắn nói chuyện một chút thì sẽ tốt hơn, tâm tình thiếu niên có lẽ khá mẫn cảm, nhưng cũng không thể một mực dây dưa, không rõ ràng.

Từ đầu giường lấy ra một hòn đá được làm bằng chất liệu đặc biệt mà cậu đã nhờ Thiên Vân tìm dụng cụ để đánh bóng, Thanh Huyền cong khóe miệng, sinh nhật Tiểu Hồ – ngày tiên đầu mang Tiểu Hồ về, lại đã tới rồi, cậu phải chuẩn bị cho hắn mộ món quà mới được.

 

Chương