Hép pi hậu Valentine (٭°̧̧̧ω°̧̧̧٭)
Từ chương sau trở về lịch cũ, nhưng cũng từ chương sau, một tuần sẽ có 2 chương. Sẽ cốgắng tăng dần số chương a (੭ ˃̣̣̥ ω˂̣̣̥)੭ु⁾⁾
Chương 5: đưa ma (5)
Nhưng xúc cảm chọc lưỡi thanh ngọc chọc thủng da thịt mãi vẫn không truyền đến, cổ tay Lục Vũ trong nháy mắt có người nắm lấy, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu đột nhiên vặn một cái làm cho thanh ngọc trong tay cậu rơi ra ngoài, cậu cũng bị người đó ghìm chặt hai tay gắt gao áp trên mặt đất..
Lục Vũ cắn răng giãy dụa, bị phản kháng dữ dội nhưng đôi bàn tay đang kiềm kẹp kia lại không chút sứt mẻ, cậu cảm thấy cánh tay của mình mất đi cảm giác như muốn gãy đến nơi.
Lục Triển Đường thân thủ quả thực rất tốt, có điều Lục Vũ không có cảm giác rằng người phía sau cậu là Lục Triển Đường, vừa rồi mặc dù có không để ý nhưng cậu hiện tại cảm giác được, bàn tay đang ở trên chế trụ cậu có nhiệt độ cơ thể.
Quả nhiên, không đợi cậu mở miệng sau lưng liền dấy lên một vòng ánh sáng, bị ánh sáng đèn pin chiếu vào mà đau đớn mà gương mặt có chút vặn vẹo, đối phương tựa hồ cẩn thận xác nhận một lát, sau đó mới chậm rãi buông lỏng hai tay đang khống chế cậu.
Đau nhức nhịn không được hừ một tiếng, Lục Vũ dùng một tay chống trên mặt đất bò dậy, cho đến lúc này cậu rốt cục mới thấy rõ người sau lưng mình mình rốt cuộc là ai.
“Anh… Sao anh lại ở chỗ này?” Lục Vũ bụm lấy một cái cánh tay, thoáng nheo mắt lại đưa tay cản ánh sáng đèn pin nhìn về phía đối diện.
“Tìm cậu.” Thẩm Mộ Chung mắt nhìn Lục Vũ, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng rơi trên thanh ngọc thương vừa mới rơi trên nền đất kia, hơi dừng lại một chút rồi cúi xuống nhặt lên.
Lục Vũ hít một hơi thật sâu, cậu thật sự rất muốn hỏi, người rốt cuộc làm sao tìm được cậu, hoảng loạn chạy bừa một đoạn đường xa như vậy hơn nữa vừa rồi cậu căn bản không hề mở đèn pin! Sao cũng được hiện tại đây không phải là lúc thắc mắc lung tung, vai của cậu thật sự đang rất đau nhức…
Móa! Trật khớp, tuyệt đối là bị trật khớp! Cậu bị cái thằng cha này một phát làm cho trật cả khớp!
Thẩm Mộ Chung đang chăm chú đánh giá ánh thanh ngọc mâu trong tay giờ phút này cũng phát hiện Lục Vũ có điều không đúng, ngẩng đầu lên nhíu mày.
Lục Vũ giờ phút này đã đau đến nỗi đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể cũng bắt đầu phát run lên, mơ hồ liếc mắt nhìn đối phương đem ngọc thương đưa trả lại cho cậu, Lục Vũ nhịn đau duỗi ra tay kia tiếp nhận.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Lục Vũ cầm lấy ngọc thương trong tích tắc Thẩm Mộ Chung bỗng nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay trật của cậu, sau đó liền hướng bên trên dùng lực nắn…
“Ah!!” Lục Vũ đau không nhịn được kêu thảm một tiếng, tay còn lại đang cầm thanh ngọc thương phải vất vả lắm mới ngăn lại xúc động muốn trực tiếp một nhát chọc chết thằng cha vô liêm sỉ đối diện.
“Không sao rồi.” Thẩm Mộ Chung thản nhiên nói.
“… Ta biết. ” Lục Vũ cẩn cẩn dực dực mà giật giật bả vai vừa được nắn lai, một lát sau có nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh không thể sớm thông báo một tiếng sao đại ca?”
Thẩm Mộ Chung không có để ý đến cậu, trực tiếp đứng dậy dùng đèn pin tại trong rừng cây quét mắt xuống, sau đó nói: “Đi theo ta.”
Lục Vũ nghe tên đó nói xong, khẽ cắn môi từ dưới đất bò dậy, đi sát theo sau hắn.
Đối với người này mới gặp gỡ được hai lần hết sờ soạng rồi còn bẻ tay cậu thế này, nói thật Lục Vũ không mấy hảo cảm nhưng dù gì người ta cũng cất công đến tận đây tìm cậu, mà vừa rồi thực sự cậu không thèm phân tốt xấu mà công kích hắn, Lục Vũ cũng không muốn nói thêm gì, hơn nữa hiện tại là điều quan trọng nhất chính là phải mau thoát khỏi đây.
“Cậu biết chuyện…trá thi.” Mặc dù biết đối phương đại khái đã rõ ràng những chuyện đang xảy ra, nhưng để đảm bảo đạt được mục đích, Lục Vũ vẫn là lên tiếng dò hỏi, cái này ít nhất có thể làm cho cậu an tâm một ít.
“Ừ.” Thẩm Mộ Chung cũng không quay đầu lại trả lời.
Sau đó lại trở về trạng thái trầm mặc, Thẩm Mộ Chung không nòi tiềng nào ở phía trước dẫn đường, Lục Vũ lo lắng mà theo ở phía sau.
Chuyện cho tới bây giờ, Lục Vũ cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, vốn là trở về cho làm tang sự Lục Triển Đường nhưng lại không nghĩ tới kết quả là thiếu chút nữa bị chôn sống mất, thi thể của Lục Triển Đường phải làm sao? Hơn nữa Lục Vũ đến bây giờ cũng không hiểu ông ấy tại sao lại trở thành trá thi.
Ánh sáng đèn pin nổi bật giữa màn đêm ngược lại đem bốn phía càng thêm đen kịt, Lục Vũ đang rơi vào khoảng không suy nghĩ, một cánh tay trắng bệch đột nhiên từ bên trong đống cỏ hoang bên con đường dốc bên cạnh đứng bên cạnh, một cái trắng bệch nhân thủ đột nhiên từ bên trong đưa ra ngoài thò ra ngoài.
Lục Vũ sửng sốt, chưa kịp nhìn rõ ràng, cái tay kia liền bắt lấy chân của cậu, nhanh chưu chớp kéon cả người cậu rơi xuống sườn dốc.
Lục Vũ hoảng sợ, liều mạng giãy dụa dốc sức bắt lấy cỏ cây bên cạnh, nhưng mà lực đạo dưới chân quá mức cường hãn, không kịp bắt lấy thứ gì đành trơ mắt nhìn chính mình bị lôi xuống dốc.
Thân thể Lục Triển Đường cứng ngắc mà rất lợi hại, nắm lấy tay của “cha cậu” như kìm sắt đồng thời lạnh ngắt như bang làm lưng Lục Vũ phát run cầm cập.
Cũng may, con dốc cũng không tính quá cao, Lục Vũ chỉ bị trên mặt đất lớp đất đá phía dưới chà sát làm cho da cậu rướm máu.
Kế tiếp mới là vấn đề khó khăn nhất, Lục Vũ đổ mồ hôi chảy ròng ròng xoay người, mắt cậu hướng về phía Lục Triển Đường, trái tim sau khi bị đứt dây cương cuồng loạn mà đập trong lồng ngực cậu, thật đáng sợ cậu hoàn toàn không cách nào tiếp nhận bộ dáng biến dạng như thế của Lục Triển Đường, Lục Vũ ngã ngồi dưới đất tìm cách lui về phía sau, con ngươi màu trắng của Lục Triển Đường trợn to hết cỡ nhìn chằm chằm vào cậu, thân thể cứng ngắc bổ nhào về phía cậu.
Lục Vũ té nhào người tránh sang một bên, móng tay Lục Triển Đường chẳng biết lúc nào trở nên vừa nhọn vừa dài thừa dịp cậu ngã hung hăng bóp cổ họng cậu.
Cổ thiếu chút nữa bị bẻ gãy, Lục Vũ kinh hoảng không thể suy nghĩ nhiều, cậu đem thanh ngọc thượng đang nắm trong tay đâm đối phương loạn xạ, vừa vặn đâm trúng vào con mắt phải con sót lại của Lục Triển Đường.
Dường như Lục Triển Đường không hề có một chút cảm giác đau,, tay vẫn bóp cổLục Vũ với lực đạo mạnh khủng khiếp.
Lục Vũ bị hắn bóp cổ mạnh đến nỗi hai mắt đều trợn trắng thiếu chút nữa đã gất đi, đúng lúc này, tay Lục Triển Đường đột nhiên mất đi sức lực, Lục Vũ ôm cổ ho khan, mở mắt ra mới phát hiện Thẩm Mộ Chung đánh Lục Triển Đường đem cổ cậu tách ra.
Móng tay màu đen dài và sắc như mũi dao để lại trên cổ Lục Vũ năm vết bầm đen vừa dài.
Mục tieu tấn công của Lục Triển Đường thay đổi đột ngột, cái đầu cắm thanh ngọc thương chậm rãi chuyển hướng qua Thẩm Mộ Chung.
“Khục khục… Coi chừng.” Lục Vũ vừa ôm lấy cổ họng vừa nhắc nhở, vết thương trên cổ cậu như được xà cả tá tương ớt lên vừa cay vừa nóng lên như thiêu như đốt, thật là đau muốn chết, đầu của cậu cũng bắt đầu cảm thây tê tê.
Nhảy ra sau một bước để tránh né công kích của Lục Triển Đường, Thẩm Mộ Chung một tay một đem hai cánh tay của Lụ Triển Đường gập ngược ra sau lưng, thoạt nhìn có điểm giống mấy động tác bắt trộm bình thường, nhưng nếu chịu cẩn thận để ý kỹ sẽ phát hiện trong đó có điểm khác thường, đây là một loại rất thủ pháp cổ quái.
Lục Vũ vừa rồi cũng là bị chiêu này chế trụ, dường như Thẩm Mộ Chung không cần tiêu tốn quá nhiều sức lực, nhưng cánh tay của Lục Triển Đường bị kẹp chặt như xiềng xích quấn lại tuyệt đối không thể vùng thoát khỏi loại kiềm chế này.
Dùng tay kia nhanh chóng đem thanh ngọc thương đang cắm trong mắt Lục Triển Đường rút ra, sau đó tại trong cái nhìn kinh hãi của Lục Vũ, Thẩm Mộ Chung im lặng vòng tay qua, hắn từ sau lưng dứt khoát ngắt đầu của Lục Triển Đường ném xuống dưới… ( Anh thú v~ hàng (◍°̧̧̧o°̧̧̧◍) )