Qủy hồn ký _ chương 02

 

c29934f95c83b7d5359b60732bc072cfe8ef0538520b9-ecuxgf_fw658

(Byeol: Lâu lắm mới lòi lên, quá tội lỗi😭 từ nay sẽ cố gắng post đều đặn!! )

Chương 2: Đưa ma (2)

Lục Vũ không ngủ được một giấc an ổn, trong đầu cậu không ngừng nhớ về những hồi ức liên quan đến Lục Triển Đường, mà ngoài cửa tiếng người ồn ào không ngừng.

Lục Vũ xoa cái trán ẩn ẩn đau nhìn ra ngoài, chút bất giác hắn đã ở chỗ này nằm ngủ mơ màng bốn tiếng đồng hồ, ngón tay chạm phải bộ đồ tang để ở bên cạnh, Lục Vũ cầm bộ quần áo đi thay, từ trong nhà đi ra ngoài.

Trong sân, Tôn Chính Nghĩa bận rộn không ngừng sai khiến một đám thủ hạ, vừa nhìn thấy Lục Vũ đi ra, hắn vội vàng dẫn cậu vào phòng ăn trước rồi ngồi xuống một cái bàn trống: ” Em hiện tại ngồi đây ăn chút đồ trước, chốc nữa qua nữa đêm chúng ta sẽ canh linh cữu ca đầu”.

Lục Vũ theo lời ngồi xuống, Tôn Chính Nghĩa ra ngoài, không lâu sau có người đã mang cơm lên cho cậu.

Ngoài linh đường có một hòa thượng mặc tăng bào ngồi xếp bằng tụng kinh, niệm Phật từ lúc nào, bên trong linh đường có một vài người cùng vận đồ tang đang ở trước quan tài gào khóc.

Lục Vũ nhàn nhạt nhìn, có chút cảm thấy nực cười, không cần phải nói đây nhất định là Tôn Chính Nghĩa không biết mang về từ nơi nào, đến lúc đó nói không chừng hắn còn muốn thuê thêm vài gánh hát tuồng mới chịu thôi…

Thôn Văn Thủy hiện tại vẫn còn tục mai táng, trong thôn cũng không có nhà tang lễ nên mỗi khi co người chết đều mang ra đỉnh núi phía sau thôn để chôn cất.

Lục Triển Đường từ trước đến giờ vẫn hay ru rú trong nhà ru rú trong nhà, thuở sinh thời chỉ những lúc muốn đến Tôn gia ông mới chịu bước chân ra ngoài, thậm chí ở trong thôn ông chẳng có mấy người quen biết, mà bản thân cậu từ khi lên sơ trung đã rời khỏi đây lên thị trấn lân cận, thi đại học rồi cậu lại chuyển lên Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp liền kiếm việc làm rồi sinh sống ở đấy luôn nên số lần cậu trở lại quê càng ngày càng đếm trên đầu ngón tay.

Những thôn dân trong thông đều là những người được Tôn Chính Nghĩa dẫn đến, nếu đúng như lời Lục Vũ nói, e rằng linh cữu khiêng như thế nào cậu cũng không biết.

Trong ánh chiều tà khói bếp ở thôn Văn Thủy lượn lờ dâng lên trong không trung rồi dần dần chìm vào đường chân trời phía Tây, đỏ thẫm như ngọn lửa lò đang thiêu đỏ cả một mảng trời đang buông dần về đêm.

Lục Vũ lẳng lặng quỳ gối trước quan tài Lục Triển Đường, quỳ bên cạnh cậu Tôn Chính Nghĩa. Đối với Tôn Chính Nghĩa mà nói, một ngày là thầy cả đời cũng là thầy, đối với hắn mà nói Lục Triển Đường  giống như là một người cha vậy.

Có lẽ mong muốn Lục Vũ có được một nhân sinh bình thường như bao người khác, nên Lục Triển Đường không hề truyền lại cho cậu bất kì thứ gì, mà người được thừa hưởng tài nghệ của ông lại chính là Tôn Chính Nghĩa.

“Bệnh của Lục bá tuy rằng phát ra có nhanh nhưng cũng không phải chịu đau đớn gì..” Tôn Chính Nghĩa nói với Lục Vũ: ” Trước khi lâm chung Lục bá dặn anh phải chiếu cố em, lão nhân gia ông ấy đời này không có gì để tiếc nuối, ông ấy muốn em sau này nhất định phải sống thật tốt, em cũng không cần quá áy náy, ông cụ ra đi rất an ổn”.

” Dạ, cám ơn anh, anh Tôn”. Tôn Chính Nghĩa khoát tay, hắn canh cùng với cậu đến khi trời sắp sáng mới rời đi.

Mặt khác trong thôn có vài người  vẫn đang canh linh đường bên ngoài đại môn* ( cổng chính ) tiếp tục chờ đến ca sau để canh linh cửu, trong số đó có một nam nhân tuổi tác tương đối trẻ đi đến bên Lục Vũ, khuyên cậu nên về nghỉ ngơi sớm.

Người đàn ông này chính là phụ tá của Tôn Chính Nghĩa, họ họ Trịnh tên Lẫm,  trước đây Lục Vũ  thấy người này thường hay đi bên cạnh Tôn Chính Nghĩa.

Lục Vũ khẽ lắc đầu, tiếp tục canh chừng linh cửu, người nọ cũng không nói gì, gật đầu xong liền lập tức rời đi.

Khi tia nắng ban mai phủ xuống, Lục Vũ đi tới trước quan tài của Lục Triển Đường, cẩn thận nhìn người cha đã dưỡng dục cậu 24 năm ròng rã thêm chút nữa, màu da Lục Triển Đường hiện lên màu xám trắng, các nếp uốn hãm sâu trên khôn mặt lộ ra nét già nua, con mắt trái không còn được bao phủ bởi miếng che mắt màu đen, chỗ áo liệm ở tay phải hơi sụp xuống một chút bên trong ống tay được đặt  một túi vải màu lam.

Lục Vũ cầm lấy túi vải lên mở ra liền lấy vật trong đó ra xem, đó là một miếng ngọc màu trắng muốt ánh lên màu trong suốt thật đẹp đẽ khi được ánh nắng sớm chiếu vào, miếng ngọc mâu này vốn là đồ vật của Lục Triển Đường, cậu nghĩ đồ vật này của cha nên quyết định mang nó theo chôn cất cùng ông.

Thuở sinh thời Lục Triển Đường duy nhất có một việc ông rất cố chấp đó là quan hệ với thanh ngọc mâu này, tuy nhiên Lục Vũ nghĩ cũng đại khái là do ông già mình muốn tìm cảm giác được an ủi sau khi thôi làm công việc ấy.

Đang nghĩ ngợi Lục Vũ không cẩn thận bị lưỡi thanh ngọc mâu làm đứt tay, một vài giọt máu liền vương trên miếng thạch. Miệng vết thương tuy không lớn nên Lục Vũ nhẹ lắc tay cũng không để tâm quá mức.

Khi nhìn lại thanh ngọc mâu, Lục Vũ có chút sửng sốt, hơi nhíu mày. Đem thanh ngọc cầm trong tay cẩn thận giơ lên nhìn một chút, chỉ trong chớp mắt những giọt máu lúc nãy vương trên lưỡi thanh ngọc bây giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó có hai đường chỉ màu hồng giống hệt nhau xuất hiện trên thanh ngọc màu trắng muốt.

Lục Vũ đưa tay sờ sờ, cọ lau bề măt đường tơ màu hồng  vẫn nguyên vẹn, nhìn kỹ lại, hai đường màu hồng giống hệt như được sinh ra từ bên trong viên ngọc. Thế gian này mà cũng có loại ngọc như vậy sao?

Lục Vũ có chút hoang mang, nhớ đến ngày hôm qua lúc cậu trong thấy mảnh ngọc rõ ràng chỉ đơn thuần là một thanh ngọc mâu trắng muốt chẳng có gì, lúc nãy cũng thế. Lục Vũ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai đường chỉ mảnh như tơ hồng ấn ấn rồi lau vài cái, sau đó liền đem thanh ngọc nhét lại vào tay áo bên phải của Lục Triển Đường.

Hôm nay là ngày thứ ba từ khi Lục Triển Đường mất, như vậy sau bảy ngày sau mới có thể hạ táng. 9h sáng hôm sau, người dân thôn Văn Thủy tụ họp lại trong nội viện Lục gia. Tôn Chính Nghĩa ở bên ngoài cũng quay trở về.

Tiết mục ban ngày bắt đầu, Lục Vũ không muốn đón tiếp, sau khi mọi người tới, cậu liền trở về nhà chính nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi tối lại tiếp tục gác đêm.

Nằm trên giường,  Lục Vũ dường như là do quá mệt, trong đầu cậu lần lượt xuất hiện vài chuyện thất loạn bát tao (chuyện lung tung, vớ vẩn ý)  rồi sau đó cậu mơ màng cảm giác bản thân mình mơ thấy một giấc mơ kì quái.

Trong mộng Lục Vũ đang đi trong một khe núi đen kịt, đường xá ở đó vô cùng gian nan, mặt đất gập ghềnh đã không nói, lại còn vô số cái loại vũ khí hình cây thương cổ xưa cắm xiên vẹo, chồng chéo lên nhau, trên mặt đất dày đặc như những bụi cây khô, nhiều đến nổi cậu chẳng thể tiếp tục đi tiếp mà phải cúi người lần mò bò từng bước về phía trước.

” Đinh linh ” một âm thanh giòn vang truyền đến, rồi dường như có vật gì rơi trên mặt đất, Lục Vũ cúi đầu nhìn vật vừa rơi, thì ra là thanh ngọc mâu của cha cậu, thanh ngọc màu trắng thuần khiết phát ra ánh sáng nhạt,  ánh sáng trắng nhàn nhạt chiếu sáng một chỗ đất phía trước Lục Vũ, lúc này cậu mới nhìn rõ, trên mặt đất căn bản không phải là những bụi cây khô như cậu vẫn tưởng mà là một đoạn cánh tay người, ngón tay khô đét không còn nguyên vẹn dường như phải bắt thứ gì mà hướng về phía bầu trời âm trầm trông rất quỉ dị.

Lục Vũ tiếp tục bò về phía trước, nhưng cậu phát hiện bản thân mình không có cách nào nhúc nhích, trên mặt đất bất chợt có một cánh tay khác duỗi ra bắt lấy mắt cá chân cậu. Cùng lúc đó tất cả cánh tay bên cạnh cậu đều được sống lại bắt đầu hướng về cậu điên cuồng mà chộp tới. Lục Vũ khiếp sợ, cậu  nắm chặt thanh ngọc mâu trong tay liều mạng chém bừa, một cỗ sức lực mạnh mẽ đánh úp về phía cậu liền chặt đứt một cánh tay.

Mỗi cánh tay sau kh bị cậu chém đứt lìa liền chảy ra một cỗ máu đen tanh tưởi, sau đó những cánh tay bị thanh mâu chém qua liền tan ra thành một vũng máu loãng, sau đó những cánh tay còn lại cũng bị chém đứt  lìa, Lục Vũ mở hai tay đang nắm chặt thanh ngọc muốn ném nó qua một bên nhưng vật nọ dính liền như thể được sinh trưởng từ da thịt của cậu mà ra.

Từng dây huyết quản trên người cậu từng trận từng trận nổi lên thật dữ dội, Lục Vũ cảm giác được cảm giác được toàn bộ máu trong người đều đồng loạt hướng về phía thanh ngọc thương. Dần dần, da thịt cậu héo rút, con ngươi căng nứt từ trong hốc mắt như chực muốn bắn ra ngoài, xươgn sườn trở nên sắc nhọn như lưỡi lê như đâm, chọc thủng lồng ngực khô quắt của cậu để trồi ra ngoài. Sau cùng, người tên Lục Vũ chỉ còn lại một cỗ thi thể khô quắt tanh hôi được bao bởi xương và da.

Giật mình tỉnh giấc, Lục Vũ thở hổn hển xoa xoa thái dương đang mướt mồ hôi lạnh, cậu rốt cuộc làm lại có thể mơ thấy cơn ác mộng kỳ quái này. Nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã sắp sửa chạng vạng, cậu vậy mà đã ngủ tròn mất một ngày. Lục Vũ vội vàng nhảy xuống sàn, bước chân ra ngoài phòng, chưa đi được vài bước cậu chợt dừng lại, đưa tay lên túi áo bên phải vói tay vào trong sờ sờ, Lục Vũ đem đồ vật bên trong chậm rãi móc ra..

Ngọc mâu! Cậu nhớ rõ ràng chính tay mình đặt thanh ngọc mâu vào trong quan tài của Lục Triển Đường để chôn cất theo cha cậu, làm thế nào bây giờ vật này lại xuất hiện trong túi áo của mình?!

Lời tác giả: Cầu ý kiến, cầu còm meng, chỗ nào sai sót ta sẽ sửa đổi. ~O(∩_∩)O~

Chú thích: Đại môn*

This slideshow requires JavaScript.

Hộp thư! Gửi cho tớ nào |๑˃ ॢ‧̫˂ॢ๑ ).*˚‧♡ [ Express your mood : (๑˃́ꇴ˂̀๑) (~‾▿‾)~ (~ ̄▽ ̄)~ 〜(꒪꒳꒪;)〜 O(≧∇≦)O (~˘▾˘)~ (ᗒᗜᗕ)՛̵̖ ꉂ (′ ॢꇴ ॢ‵๑)) (◍´͈ꈊ`͈◍) (●❛⃘ᗜ❛⃘●)੭ु⁾⁾ (੭ु´͈ ᐜ `͈)੭ु⁾⁾ (ꐦ ಠ皿ಠ ) ૮( ᵒ̌▱๋ᵒ̌ )ა (●o≧д≦)o (;`O´)o (゚Д゚?) (╬☉д⊙) ( ⚆ _ ⚆ ) (๑و•̀ω•́)و (∩`ω´)⊃)) (ง’̀-‘́)ง (||゚Д゚) ∑(;°Д°) ((*`゚д゚)ゞ (๑˙❥˙๑) (人´З`) ¯\_(⊙︿⊙)_/¯ ヾ(▼ヘ▼;) (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻ (╯=▃=)╯︵┻━┻ (╯ಠ_ರೃ)╯︵ ┻━┻ ༼つ ் ▽ ் ༽つ ʕっ•ᴥ•ʔっ (⊃。•́‿•̀。)⊃ (っ˘̩╭╮˘̩)っ (¬з¬) (〃´o`)=3 ヾ( ؔ✪̥ ⌔ ؔ✪̥`﹡) ヾ(*Ő౪Ő*) ヾ(o`Å´o) (* ゚∀゚)ノシ (o゜◇゜)ノ ー(☆∀☆)/” (o・・o)/ (*●⁰ꈊ⁰●)ノ ( ´•̥ו̥` ) ꒰๑•̥﹏•̥๑꒱ (੭ ˃̣̣̥ ㅂ˂̣̣̥)੭ु ( ˃̣̣̥ω˂̣̣̥ ) (iДi)(个_个) ( ̄^ ̄)尸 (oT-T)尸~~ (; ̄д ̄) |ʘ‿ʘ)╯ |*▼皿▼) |ョз☆) | ू•ૅω•́)ᵎᵎᵎ ]