Dữ Quân Duyến – Chương 2

671119ec55c8d251732738e0571814747b99dc6719648-onbjup_fw658

Chương 2:  Trừng phạt

Tại đại sảnh được xây giữa ngọn núi cao nhất trên dãy Trường Vân.

Bốn bức tượng đồng hình loan điểu khác nhau được đặt tại góc tường của đại sảnh, hương liệu được đốt quanh năm tản mát khói mỏng nhợt nhạt, trôi lơ lửng trong đại sảnh. Bên trong đại sảnh đặt một vài kỷ trà dài.

 Vị chủ vị đang ngồi trên mỗi bàn trà tỏa ra ánh mắt bén nhọn lên người một nam nhân trẻ tuổi, các bàn còn lại là những bậc trưởng lão của Trường Vân.

Nâm nhân trẻ tuổi trên mặt không mảy may thể hiện một chút biểu lộ, y không cần ngôn ngữ nhưng khí thế lại đủ để áp chế tất cả trưởng lão đang có mặt ở đây,

Trưởng lão Thành Hư chờ mọi người đều tới đông đủ, liền mở miệng nói: “Hôm nay ở nghị viện hẳn các chư vị đã sáng tỏ từ lâu, Nguyên Phong nhậm chức chưởng môn khảo thí đã được hai năm, mặc dù tuổi trẻ lại xử sự vừa vặn, hành vi không mất bất công, hôm nay kì khảo thí vừa hết, từ nhiệm kỳ này y sẽ lên làm chưởng môn của Trường Vân, chư vị có gì dị nghị không?”

Nguyên Phong, chính là người đang tọa ở vị trí chủ vị, y giương mắt quét đến từng người  đang ngồi phía dưới.

Trường Vân trưởng lão nghị luận một lát sau, không một người phản đối, tất cả đều nhất trí đồng ý. Nguyên Phong tuy không phải đại đệ tử, nhưng tu vị lại kinh người, xử sự cũng rất đúng mực, bọn họ hiển nhiên không có ai phản đối.

Khóe miệng Nguyên Phong hơi câu lên, bất luận như thế nào chức chưởng môn này rốt cuộc cũng thuộc về y.

“Con phản đối.” Âm thanh nhẹ nhàng nhưng rất kiên truyền đến từ cửa ra vào, một thiếu niên trông chật vật vạn phần khập khiễng, chậm chạp tiến vào đại đường.

Các trưởng lão thấy vậy đều nhăn mặt nhíu mày, Thành Hư mở miệng nói: “Thanh Huyền lớn mật, ngươi không phải là trưởng lão có tư cách gì bước vào nơi này, các trưởng lão nghị quyết chẳng lẽ còn đợi đến lượt ngươi xen vào, nhanh chóng lui ra, nếu không đừng trách ta nghiêm phạt.”

Thanh Huyền không những không lùi mà còn tiến tới, quỳ gối trong đại sảnh hô to: “Con biết con nói ra cũng vô dụng, nhưng con vẫn muốn nói.”

Cậu nhìn thoáng qua gương mặt không chút biểu tình của Nguyên Phong, nhanh chóng cúi đầu chỉnh đốn một lát đoạn tiếp tục nói: “Nguyên Phong thái độ làm người âm tàn, quyết không thể đảm nhiệm chức chưởng môn.”

Trong mắt Nguyên Phong ánh lên tia lửa giận, mấy ngày không thấy, lá gan của cậu ta cũng quá là lớn rồi. Đột nhiên chú ý tới đùi phải đang bị trọng thương cùng thân thể suy yếu trầm trọng của Thanh Huyền ánh mắt y khẽ đổi.

Rời khỏi chiếc ghế chủ vị, Nguyên Phong đi về phía Thanh Huyền, cậu thấy hắn tới gần liền bắt đầu có chút run rẩy.

“Chân của ngươi làm sao vậy?”

Thanh Huyền nắm chặt hai tay thành đấm, răng cậu cắn chặt môi dưới, một lát sau lai tiếp tục mở miệng, “Nguyên Phong làm người âm tàn giả dối, quyết không thể đảm nhận đảm nhiệm chức chưởng môn, ngày đó y trộm kiếm hồn của sư phụ con mới thắng được trong đại hội khôi thủ…” ( đại hội tuyển ra người đứng đầu mới ý)

“Câm miệng! Ta là hỏi chân của ngươi làm sao!” Nguyên Phong hét lớn.

Thành Hư trưởng lão dĩ nhiên sắc mặt đỏ bừng, giận không kềm được, “Thanh Huyền lớn mật, tư tiện xông vào điện, lại vũ nhục chưởng môn, phạt đến sau núi  diện bích ( ngồi thiền) một tháng.”

Nguyên Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Thanh Huyền gằn từng chữ: “Thanh Huyền, ngươi cậy được ta cưng chiều mà trở nên kiêu sao, ngươi thực cho rằng ta sẽ không dám nghiêm phạt ngươi sao?”

Thanh Huyền run rẩy càng lợi hại, lại mở miệng nói: “Ta đã sớm biết rõ cách làm người của ngươi, hôm nay bất luận như thế nào ta nhất định phải nói ra.”Nói đến kiên định Thanh Huyền có đủ nhưng xét về dũng khí có thể Thanh Huyền cậu vẫn không có đủ.

Nguyên Phong hừ lạnh một tiếng, tiến lại gần nói bên tai Thanh Huyền: “Xem ra ta thật sự đem ngươi làm hư rồi, vậy thì ngươi cứ nói ra, xem bọn hắn rốt cuộc là tin ngươi hay là tin ta.” Dứt lời Nguyên Phong liền bước tới ngôi vị chủ vị tọa ngồi xuống.

“Chưởng môn, có nên đem Thanh Huyền giải ra sau núi.” Thành Hư mở miệng.

“Không cần, cứ để cho hắn nói.”

Nguyên Phong dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Thanh Huyền run rẩy không ngừng, cố nén thân thể vô lực quỳ thẳng. Đã sợ hãi lại vì sao phải đối kháng hắn, hắn lại đang kiên trì mà xem bộ dạng của cậu, thật sự là buồn cười.

“Nguyên Phong chẳng những đánh cắp kiếm hồn của sư phụ con giành chiến thắng tại đại hội khôi thủ, còn vu khống cho sư phụ con trộm lấy thánh vật Cửu Dương đan của bổn môn, y chính vì ngôi vị chưởng môn này, sư phụ chưa bao giờ làm ra chuyện gì có lỗi với bổn môn, chưa bao giờ!”

“Hoang đường!” Thành Hư gầm lên.

Các vị trưởng lão còn lại cũng tức giận đến đập bàn.

Nguyên Phong cười lạnh, Thanh Huyền đây chính là kết của từ sự kiên trì của ngươi, không một ai tin ngươi.

Nguyên Phong đưa tay ngăn cản Thành Hư đi xuống, lạnh lùng mở miệng nói: “Ta trộm kiếm hồn của ông ta, vu khống ông ta trộm lấy Cửu Dương đan, nhưng ngược lại cũng phải nói một chút, ta làm sao lại có thể tiếp cận kiếm hồn của ông ta, làm sao lại có thể đem Cửu Dương đan để ở chỗ ông ta?”

Thanh Huyền nắm chặt nắm đấm, đôi môi run rẩy, muốn nói gì đó, cuối cùng cậu cái gì cũng không nói ra. Cậu nên nói gì đây, phải nên nói như thế nào, hết thảy đầu sỏ gây nên đều là Thanh Huyền cậu!

Nguyên Phong mãnh liệt đi tới trước mặt Thanh Huyền, dưới cao nhìn xuống nói: “Ngươi nói đi, ta là làm sao làm được!!”

“Ta, ta…” Thanh Huyền lúng túng, vốn đã mặt tái nhợt càng thêm được không có chút huyết sắc nào, giọng nói hạ đến mức không ai nghe rõ cậu đang nói gì.

Nguyên Phong nhìn Thành Hư liếc, Thành Hư lập tức hiểu ý, nói: “Thanh Huyền to gan tư xông điện Hồi Các, vũ nhục chưởng môn, phá hư kỷ cương cùa Trường Vân, phạt đến hậu sơn diện bích một năm.”

Hai gã đệ tử đi đến, chuẩn bị đem Thanh Huyền ném vào phía sau núi, Thanh Huyền đột nhiên giãy giụa điên cuồng, giãy ra khỏi hai gã đệ tử đang cầm tay cậu kéo ra ngoài, quát:

 “Là ta làm, là ta trộm kiếm hồn của sư phụ, là ta lén đem Cửu Dương đan để ở chỗ sư phụ, đều là ta làm đấy, tất cả không liên quan đến sư phụ, bởi vì Nguyên Phong hắn lừa gạt ta, y lừa gạt ta, nói ta làm như thế mới có thể cùng y bên nhau một đời một kiếp, ta không biết đó là Cửu Dương đan, cũng không biết làm như vậy sẽ hại sư phụ phải chịu cực hình của Trường Vân, hại sư phụ phải mất mạng, đều là ta! ta không biết! không biết…”

Hai gã đệ tự vốn phải kéo cậu ra khỏi điện bị những lời của cậu làm cho kinh ngạc thậm chí còn quên cả nhiệm vụ, mặc cho Thanh Huyền cả người nằm xụi trên mặt đất, lệ không ngừng rơi.

Các trưởng lão đều nhíu mày lắc đầu, trong long cảm thán Trường Vân sao lại có thể chất chứa một đệ tử như thế. Vũ nhục chưởng môn, lại dám mang tư tâm đối với đối chưởng môn , thật sự là một sự sỉ nhục của Trường Vân.

Thành Hư trưởng lão hiển nhiên vô cùng tức giận, ông ta thậm chí còn suy nghĩ đến việc nên để Thanh Huyền chịu hình phạt giống với sư phụ của cậu.

Nguyên Phong trong mắt như có thể phun ra lửa, Thanh Huyền, ngươi thật vô tình, đây là ngươi bức ta đấy.

“Ta làm chưởng môn, còn có người phản đối.” Nguyên Phong quét mắt một vòng, không một người mở miệng, lại nói tiếp: “Giờ phút này ta dùng thân phận chưởng môn phạt Thanh Huyền ở lại phía sau núi, cả đời không được bước ra ngoài một bước.” (  (╯=▃=)︵┻━┻ )

Chúng trưởng lão nhất trí mở miệng, “Cẩn tuân mệnh lệnh của chưởng môn.”

Thanh Huyền, ta chính là muốn cho ngươi tận mắt nhìn ta trở thành chưởng môn, chính là muốn ngươi xem rồi ngươi cùng cái gọi là kiên trì, cái gọi là chính nghĩa của ngươi từng thứ một bị nghiền nát.

Thanh Huyền nhìn lên Nguyên Phong uy phong lẫm liệt, tâm cậu đau nhức như muốn nứt ra, vỡ vụn thành hang trăm hang nghìn mảnh. Con người đã từng ôn nhu đối đãi với cậu, hôm nay chính tay người ấy hạ lệnh nhốt cậu cả đời ở sau núi.

Thuở nhỏ lúc còn ham chơi, chỉ có Nguyên Phong sư thúc làm bạn, cả hai từng cùng nhau đi khắp từng cánh rừng nhiệt đới ở Trường Vân, lúc đó khi sư phụ nghiêm khắc với cậu, chỉ có Nguyên Phong sư thúc nề hà kiên nhẫn đợi cậu, cùng cậu nghe giáo huấn.

Khi cậu mười lăm tuổi, đột nhiên phát hiện bản thân có một loại tình cảm khác đối với Nguyên Phong sư thúc, vừa sợ lại vừa thẹn. Ai ngờ cậu được Nguyên Phong sư thúc thổ lộ.Lưỡng tình tương duyệt làm cho cậu sung sướng, cậu gần như chìm đắm trong say mê.

Nhưng mà những chuyện tốt đẹp như thế cùng lắm chỉ kéo dài nửa năm liền hóa thành tro bụi.

Y, hơn mười năm ôn nhu cùng quan tâm đến cậu rốt cuộc cũng chỉ vì chức chưởng môn.

Khoảng thời gian ấy đã từng rất đẹp còn chưa kịp tiếp nhận thì đã mãi mãi bị chôn vùi, hóa ra còn dễ vỡ hơn cả mộng.

Cậu cũng đã từng nghĩ qua chết chính là xong hết mọi chuyện, nhưng cuối cùng ông trời không cho cậu được chết, bắt cậu phải tiếp tục sống.

Nhớ tới ở nơi đáy vực cậu được gặp bé tiểu hồ ly đáng yêu kia, tiểu hồ ly có ân với cậu, đứa bé tiểu hồ ly kia không thể cùng cậu trở về đây nên cậu đành để nó tiếp tục đứng ở dưới chân núi. Hôm nay như vậy cũng tốt, rốt cuộc có thể cùng tiểu hồ ly bình đạm sống ở phía sau chân núi.

Mỗi khi nhớ tới tiểu hồ ly, Thanh Huyền luôn sẽ lộ ra dáng vẻ tươi cười nhất từ ngày đó tới nay.

Hết chương 2

Hộp thư! Gửi cho tớ nào |๑˃ ॢ‧̫˂ॢ๑ ).*˚‧♡ [ Express your mood : (๑˃́ꇴ˂̀๑) (~‾▿‾)~ (~ ̄▽ ̄)~ 〜(꒪꒳꒪;)〜 O(≧∇≦)O (~˘▾˘)~ (ᗒᗜᗕ)՛̵̖ ꉂ (′ ॢꇴ ॢ‵๑)) (◍´͈ꈊ`͈◍) (●❛⃘ᗜ❛⃘●)੭ु⁾⁾ (੭ु´͈ ᐜ `͈)੭ु⁾⁾ (ꐦ ಠ皿ಠ ) ૮( ᵒ̌▱๋ᵒ̌ )ა (●o≧д≦)o (;`O´)o (゚Д゚?) (╬☉д⊙) ( ⚆ _ ⚆ ) (๑و•̀ω•́)و (∩`ω´)⊃)) (ง’̀-‘́)ง (||゚Д゚) ∑(;°Д°) ((*`゚д゚)ゞ (๑˙❥˙๑) (人´З`) ¯\_(⊙︿⊙)_/¯ ヾ(▼ヘ▼;) (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻ (╯=▃=)╯︵┻━┻ (╯ಠ_ರೃ)╯︵ ┻━┻ ༼つ ் ▽ ் ༽つ ʕっ•ᴥ•ʔっ (⊃。•́‿•̀。)⊃ (っ˘̩╭╮˘̩)っ (¬з¬) (〃´o`)=3 ヾ( ؔ✪̥ ⌔ ؔ✪̥`﹡) ヾ(*Ő౪Ő*) ヾ(o`Å´o) (* ゚∀゚)ノシ (o゜◇゜)ノ ー(☆∀☆)/” (o・・o)/ (*●⁰ꈊ⁰●)ノ ( ´•̥ו̥` ) ꒰๑•̥﹏•̥๑꒱ (੭ ˃̣̣̥ ㅂ˂̣̣̥)੭ु ( ˃̣̣̥ω˂̣̣̥ ) (iДi)(个_个) ( ̄^ ̄)尸 (oT-T)尸~~ (; ̄д ̄) |ʘ‿ʘ)╯ |*▼皿▼) |ョз☆) | ू•ૅω•́)ᵎᵎᵎ ]